CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Giám đốc tỏ tình


phan 7

 “Đường Hiểu Ân, bây giờ Trần bí thư không có ở đây, cô giúp chúng tôi pha hai tách cà phê.” Quay đầu lại, Ôn Mỹ Phách cười tít mắt phân phó.
“Cái gì?” Tự nhiên bị gọi Đường Hiểu Ân đột nhiên xoay người lại, mắt như lửa trừng trừng nhìn Ôn Mỹ Phách.
Làm ơn đi! Cô là vệ sĩ chứ không phải nữ giúp việc nha! Cho dù muốn sai cô, cũng đợi đến lúc cô không kiếm đủ ba trăm vạn rồi hẵng nói!
“Đường Hiểu Ân, làm phiền cô.”
Đùng một tiếng, gân xanh lần thứ N bị đứt đoạn, cô hung tợn lườm lườm Ôn Mỹ Phách, rồi sau đó nhìn Kim Tường Nhi, chỉ thấy bên môi cô ta hiện lên nụ cười đắc ý.
Cô ta đang ra oai với cô!
Trong lòng buồn bực sắp hộc máu, Đường Hiểu Ân híp mắt, cơ hồ cắn nát hàm răng.
Tại sao cô phải pha cà phê cho cô gái kia?
“Anh nói đi! Hai ngày nay anh muốn tìm em rốt cuộc có chuyện gì?” Kim Tường Nhi thong thả ung dung ngồi xuống, đôi môi hơi mỏng đỏ mọng khêu gợi nói, cô phong tình vạn chủng nghiêng người về phía anh, cười đến con mắt cong cong. “Từ trước đến giờ có chuyện anh mới tìm em.”
“Thật sự là anh có chuyện muốn nhờ em giúp.” Ôn Mỹ Phách hơi cười, lông mi dài che lại ý định phức tạp của anh. “Sắp tới có buổi bán hàng từ thiên, anh hi vọng em có thể………”
“Anh lại muốn em làm bia đỡ đạn?” Anh còn chưa nói hết, Kim Tường Nhi đã chủ động nói hộ anh.
“Tường Nhi, em thật thông minh.” Anh mỉm cười.
“Mỹ Phách, coi như quen anh gần mười năm rồi, em còn không biết anh nghĩ cái gì sao, mỗi lần có hoạt động công ích đều là em ra mặt, giấu tài cũng không phải là cách hay.” Kim Tường Nhi nói thầm.
“Em biết, anh không thích ra mặt.” Nhíu mày, Ôn Mỹ Phách cười trả lời.
“Nói không thích ra mặt, ba ngày hai bữa lại có tin tức liên quan đến mặt trái của anh, em thấy anh cũng không phải không thích ra mặt, chỉ là không có thói quen làm người tốt thì có!” Cô hừ nhẹ.
“Tường Nhi, em đồng ý giúp anh chứ?” Chỉ cười cười, Ôn Mỹ Phách không trực tiếp trả lời.
“Anh đã nhờ em rồi, em không đồng ý được sao?” Đôi mắt quyến rũ của Kim Tường Nhi khẽ chuyển, ngồi xuống cạnh anh, ngực mềm mại kề sát cánh tay cứng rắn của anh. “Mỹ Phách, nhưng mà em cũng có điều kiện, anh cũng đồng ý em mới được.”
“Em nói đi.” Không chút lay động sắc đẹp trước mắt, Ôn Mỹ Phách vẫn giữ vững nụ cười.
“Em muốn đi Nhật Bản một chuyến, anh cùng em đi.” Kim Tường Nhi chậm rãi chớp mắt.
“Tường Nhi………”
Kim Tường Nhi nhăn mũi, “Anh không dồng ý sao?”
“Cho anh thời gian suy nghĩ đi!” Anh hiểu Kim Tường Nhi thích anh, chỉ là anh không muốn làm cô tổn thương, càng không muốn cô có mong đợi viển vông.
“Xin lỗi, làm phiền.” Vừa vào cửa, đập vào mắt là hình ảnh hai người mập mờ kề sát nhau, mặt Đường Hiểu Ân lạnh đi, trong lòng lửa giận sôi trào, tâm tình không vui sắp đến giới hạn, cô đặt mạnh hai tách cà phê nóng xuống bàn, va chạm làm phát ra tiếng vang sức bén.
“Cám ơn.” Ôn Mỹ Phách nói cám ơn.
Đôi mắt trong veo sáng ngời lộ ra ánh lửa sáng chói, giống như muốn thiêu cháy anh, Ôn Mỹ Phách cau mày, không hiểu vì sao cô nổi giận.
“A! Đáng ghét.” Kim Tường Nhi ngồi bên anh nũng nịu oán trách.
“Hả?” ÔN Mỹ Phách không hiểu quay đầu lại.
“Cà phê của em trước giờ không thêm đường với sữa, em chỉ muốn uống cà phê đen,” khuôn mặt xinh đẹp của Kim Tường Nhi ảo não, tia sáng đáy mắt chợt loé, “Như vậy em không uống.” Cô cong môi, dựa vào Ôn Mỹ Phách.
Nghe vậy, gương mặt Đường Hiểu Ân khẽ biến,bốn mắt giao nhau cùng Kim Tường Nhi trong nháy mắt hiện lên ánh lửa. Cô gái này chắc chắc cố ý xoi mói! Cô rốt cuộc đắc tội với cô ta khi nào?
Đường Hiểu Ân cầm lấy khay, mắt đẹp lạnh lùng phun lửa liếc Ôn Mỹ Phách, tỏ rõ muốn anh xử lí.
Cảm thấy rõ ràng không khí giữa hai người phụ nữ này không bình thường, Ôn Mỹ Phách hay cười bây giờ lại có chút không cười nổi. “Tường Nhi, em ——”
“Pha lại đi!” Kim Tường Nhi giương mắt nhìn Đường Hiểu Ân.
“…………..”
“Cô nghe tôi nói không? Tôi nói pha lại đi!” Thấy cô không lên tiếng, Kim Tường Nhi khẽ giương cao âm lượng.
“Tường Nhi, em đừng làm khó cô ấy.” Ôn Mỹ Phách lại cau mày.
“Mỹ Phách ~~” Kim Tường Nhi nũng nịu, khác hẳn cô gái vừa mới vênh váo tự đắc. Lời cô nói cũng là lời Ôn Mỹ Phách nói, một đôi mắt xinh đẹp trừng trừng nhìn Đường Hiểu Ân. “Anh đừng quên, là anh tìm em đó! Đây chính là cách anh tiếp khách sao?”
Không sai, cô đang ra oai với Đường Hiểu Ân! Cuộc nói chuyện vừa rồi của Lương Cảnh Thư cùng Đường Hiểu Ân cô nghe không sót một chữ.
Trẻ tuổi thì sao? Dáng người xinh đẹp thì sao? Cô tốn không ít tâm tư với Ôn Mỹ Phách, tuyệt không cho phép bỗng nhiên có một người phụ nữ nửa đường nhảy vào. Đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu, Ôn Mỹ Phách rất rõ tính tình tuỳ hứng của Kim Tường Nhi, nếu như không thuận theo ý cô, bảo đảm sẽ huyên náo không dứt, trừ khuyết điểm này, cô coi như là một trợ thủ đắc lực.
“Hiểu Ân, làm phiền cô pha lại ly khác.” Anh im lặng than thở.
Ánh mắt lườm anh dường như muốn xuyên vạn mũi tên qua tim anh, đây là Ôn Mỹ Phách cô biết sao? Đường Hiểu Ân không biết trong lòng rốt cuộc có cảm nhận gì, chỉ cảm thấy rất giận, rất đau, rất uất ức.
“Tôi biết rồi.” Đường Hiểu Ân hít sâu một hơi, cố ý coi thường nụ cười đắc ý của Kim Tường Nhi, mặt không thay đổi xoay người ra khỏi phòng, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
Ôn Mỹ Phách đáng ghét, Ôn gian thương đáng ghét! Chẳng lẽ không nhìn ra Kim Tường Nhi đang cố ý làm khó cô sao?
Cô quả nhiên vẫn ghét nhất Ôn Mỹ Phách!
“Đường tiểu thư, xin dừng bước.” Trên phố, Ôn Ngọc Viễn ba chân bốn cẳng đuổi theo cô gái xinh đẹp phía trước, khuôn mặt đẹp trai cười hiền hoà.
“Ôn tiên sinh.” Nghe tiếng gọi Đường Hiểu Ân quay đầu lại, cô nhớ anh, bọn họ từng gặp nhau trong hội nghị gia tộc họ Ôn, lúc ấy cô có ấn tượng rất tốt với anh.
Ấn tượng với anh đương nhiên tốt, bởi vì ấn tượng đối với ai cũng tốt hơn so với Ôn Mỹ Phách! Cô không khỏi tức giận mà nghĩ.
“Không nghĩ chúng ta lại gặp nhau.” Ôn Ngọc Viễn khom người thật thấp chào, gương mặt đẹp trai tràn đầy ngưỡng mộ.
“Vâng.” Đường Hiểu Ân không yên tâm gật đầu một cái.
“Ôn Mỹ Phách đâu? Cậu ta cũng ở gần đây sao?”
“Không, anh ta đang trong phòng làm viêc.” Nghe thấy ba chữ Ôn Mỹ Phách, lại nghĩ tới anh và Kim Tường Nhi thân mật cười nói, nụ cười của Đường Hiểu Ân hơi cứng lại.
“Sắc mặt cô không tốt lắm, không phải Ôn Mỹ Phách để cô chịu uất ức chứ?” Ôn Ngọc Viễn quan tâm hỏi.
“Hả?” Nghe vậy, Đường Hiểu Ân không khỏi giật mình giương mắt. Không nghĩ tới anh lại hỏi tỉ mỉ như thế, ngay cả phản ứng rất nhỏ của cô cũng cảm thấy.
Quả nhiên khác hẳn tên Ôn Mỹ Phách tự đại kia!
“Không có gì, tôi chỉ là rất khó tưởng tượng cô gái xinh đẹp như Đường tiểu thư lại làm vệ sĩ, cho nên đặc biệt quan tâm.” Ôn Ngọc Viễn mỉm cười giải thích.
“Thật ra vệ sĩ không phải nghề của tôi, tôi chỉ là đơn giản giúp một tay thôi.” Chờ Huy Dương trở về, cô lập tức có thể rời khỏi Ôn Mỹ Phách, hơn nữa còn muốn cách anh thật xa.
Cái đồ đáng ghét!
“Làm khó Đường tiểu thư rồi, bởi vì Ôn Mỹ Phách cậu ta…….” Giọng Ôn Ngọc Viễn bỗng nhiên nhỏ dần, tựa hồ nói ra hơi khó khăn. “Ở chung với cậu ta không tốt.”
“Tôi biết rõ, tôi đã lĩnh giáo rồi,” Đường Hiểu Ân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, tức giận lại lên tới đầu. “Cảm ơn Ôn tiên sinh quan tâm.”
Nhìn nét mặt cô cũng hiểu cô ở cùng Ôn Mỹ Phách không vui, Ôn Ngọc Viễn trầm mặc chốc lát, chợt lại mỉm cười có lúm đồng tiền. “Được rồi! Nếu như Đường tiểu thư cần giúp chuyện gì cứ tới tìm tôi, ngàn vạn đừng khách khí, nếu như Ôn Mỹ Phách để cô chịu uất ức, tôi cũng sẽ giúp cô quở trách cậu ta vài câu, tôi rất rõ tình tình tuỳ hứng của cậu ta.”
“Ôn tiên sinh?” Lời như thế từ miệng anh nói ra không thích hợp đi? Đường Hiểu Ân cau mày.
Tại sao cô cảm thấy anh tựa hồ không thích cậu em họ tổng giám đốc kia?
“Đường tiểu thư đừng cười da mặt tôi dày, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Đường tiểu thư tôi đã có cảm tình, tôi chỉ hy vọng có thể giúp Đường tiểu thư làm chút chuyện.” Ôn Ngọc Viễn xấu hổ cười.
Anh dịu dàng thành khẩn làm Đường Hiểu Ân cảm động, cô nhìn anh và Ôn Mỹ Phách đẹp trai giống nhau, không hiểu xuất thân giống nhau, tại sao cá tính bất đồng như vậy? Nếu như Ôn Mỹ Phách có thể dịu dàng ôn hoà hiểu ý người khác thì thật là tốt………
Ôn Mỹ Phách đáng ghét!
“Tại sao đột nhiên Đường tiểu thư không nói chuyện? Cô không thích tôi xen vào việc của người khác sao?” Thấy cô trầm mặc, Ôn Ngọc Viễn khẩn trương hỏi.
“Không, không có, tôi chỉ là thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà sợ) đối với quan tâm của Ôn tiên sinh mà thôi.” Cô lắc đầu một cái.
“Ngàn vạn đừng nói như vậy, mặc dù tôi là anh họ của Ôn Mỹ Phách, nhưng tư tưởng của chúng tôi hoàn toàn bất đồng,” Ôn Ngọc Viễn thân thiện vươn tay, “Nếu như Đường tiểu thư đồng ý, hôm nào ăn bữa cơm được không?”
“Ah?” Đường Hiểu Ân giật mình một cái, anh hành động đúng là nhanh.
“Chỉ là ăn một bữa cơm, tôi bảo đảm không có ý đồ gì khác.” Giơ hai tay lên, Ôn Ngọc Viễn thành khẩn nói.
“Nhưng ——”
“Đơn giản chỉ là một bữa cơm, coi như cho tôi một cơ hội làm quen đi.” Nụ cười của Ôn Ngọc Viễn xán lạn làm cho người ta khó mà cự tuyệt.
“…………..Được rồi!” Mang theo sự tức giận, Đường Hiểu Ân gật đầu.
“Một lời đã định, đến lúc đó sẽ liên lạc sau.” Ôn Ngọc Viễn vui vẻ nói.
Từ trên cao, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Cảnh Thư, cậu vào đây.” Trong phòng làm việc của tổng giám đốc truyền đến giọng nói trầm thấp của Ôn Mỹ Phách.
“Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy?” Lương Cảnh Thư đi vào, tiện tay đóng của phòng.
“Đây là sáng hôm nay xuất hiện trên bàn tôi.” Ôn Mỹ Phách đẩy bức thư trên bàn về phía trước.
“Chẳng lẽ………” Giật mình nhìn chằm chằm bức thư, Lương Cảnh Thư không có dũng khí đón lấy.
“Đúng như cậu nghĩ, đây là thư cảnh cáo.” Anh nhướng mày.
“Quả nhiên lại xuất hiện.” Lương Cảnh Thư lo âu cau mày, “Im ắng một thời gian, tôi còn tưởng không sao, không nghĩ tới……..”
“Đối phương là ai tôi đại khái đã đoán được, hiện tại liền xem ai thiếu kiên nhẫn trước.” Chậm rãi, đôi môi mỏng của Ôn Mỹ Phách giương lên nụ cười lạnh giá.
Chỉ cần không trêu chọc anh trước, anh có thể mở một mắt, nhắm một mắt, dù sao từ trước đến giờ anh luôn thích chơi trò đấu trí.
“Tổng giám đốc ——” Vẻ mặt này của tống giám đốc làm Lương Cảnh Thư cảm thấy xa lạ, khi Ôn Mỹ Phách trở thành ác ma luôn nở nụ cười lạnh giá tàn khốc này, anh không khỏi vì thư cảnh cáo của ông chủ mà toát mồ hôi lạnh.
“Đúng rồi, thư cảnh cáo trước đừng nói cho Hiểu Ân,” dừng một chút, Ôn Mỹ Phách ngước mắt nhìn anh, “Tôi tự có tính toán.”
“Dạ, tôi hiểu.”

Chương 7
Nhìn thấy Đường Hiểu Ân mặc bộ âu phục chưa bao giờ thấy, lộ ra đôi chân trắng dài hoàn mỹ, chậm rãi đi xuống lầu Ôn Mỹ Phách nhíu mày. “Cô phải đi ra ngoài sao?”
“Ừ, không phải hôm qua tôi đã nói với anh rồi sao?” Mang theo sự tức giận, nụ cười của Đường Hiểu Ân xán lạn làm mắt anh đau nhói. (sr, ta không hiểu câu này lắm )
“Chẳng lẽ cô đi cùng Ôn Ngọc Viễn?”
“Anh biết à?” Cô sững sờ.
“Ôn Ngọc Viễn không tốt như cô tưởng,” thấy cô không phủ nhận, sắc mặt Ôn Mỹ Phách trầm xuống, giọng nói lạnh hơn. “Tôi khuyên cô đừng đi.”
“Ít nhất anh ta quang minh chính đại, hơn nữa bên cạnh không có người phụ nữ quái gở.” Lời Đường Hiểu Ân nói ra hơi chua xót.
“Người phụ nữ quái gở?” Ôn Mỹ Phách không khỏi nheo mắt.
“Không có gì, tôi muốn ra ngoài.” Cũng không biết mình đang ầm ĩ cái gì, Đường Hiểu Ân quay đầu đi.
Không phải hôm nay anh cũng phải ra ngoài ăn cơm với Kim Tường Nhi sao? Đã như vậy, anh có tư cách gì cấm cô ra ngoài với ai!
“Đơi chút, cô phải nói cho rõ đã,” Ôn Mỹ Phách bước một bước dài cầm cổ tay trắng nõn của cô, “Cô nói người phụ nữ quải gở nào?” Từ trước đến giờ anh giữ mình trong sạch, làm gì có người phụ nữ quái gở nào, việc này không giải thích được thì tội danh anh cũng không muốn gánh.
“Chính là người phụ nữ quái gở đó!” Cô không chịu yếu thế đón nhận ánh mắt của anh, cảm giác bất bình trong lòng càng sâu.
Rõ ràng không phải người yêu mà là kẻ địch, nhưng ghen tuông trong lòng không ngừng dâng lên. Nụ cười mà Ôn Mỹ Phách cười với Kim Tường Nhi thật dịu dàng nhưng cô chưa bao giờ thấy, anh cười với cô: mãi mãi là lạnh lùng, còn có sự giễu cợt.
Nếu như anh đã thích ai, tại sao đêm hôm đó anh còn hôn cô? Hại cô ngây ngốc mong đợi anh!
Mong đợi? Hai chữ này không báo trước hiện lên trong đầu cô, hoảng sợ sắc mặt cô tái đi. Mong đợi……… Chẳng lẽ cô cảm thấy tức giận khổ sở, bởi vì cô mong đợi anh sao?
Đáp án này làm cô hất mạnh tay Ôn Mỹ Phách ra, không quay đầu chạy ra khỏi cửa, để lại Ôn Mỹ Phách đang khiếp sợ, kinh ngạc.
Cô phải ghét Ôn Mỹ Phách, ghét sự gian trá của anh, ghét sự kiêu căng tự phụ của anh, còn ghét khuôn mặt tươi cười khó ưa của anh…… Nhưng có thể không, vừa ghét anh, vừa yêu anh?
Sau ngày hôm đó, hai người vốn đối chọi gay gắt bây giờ lại chiến tranh lạnh vô cùng vô tận, lạnh như vậy làm cho người trong phòng cơ hồ hít thở không thông không khí nặng nề này, nếu không phải tối nay cô có kế hoạch về buổi bán hàng từ thiện từ lâu, Đường Hiểu Ân cũng không mặc trang phục lộng lẫy đứng ở chỗ này.
Giữa bọn họ rốt cuộc là thế nào? Cho dù anh tới tôi đi giống như trước kia, còn tốt hơn nhiều việc bây giờ nhìn nhau chẳng nói gì.
Trên thực tế, hôm đó sau khi cô chạy đi cũng không đi gặp Ôn Ngọc Viễn như Ôn Mỹ Phách nghĩ, cô tâm phiền ý loạn rảnh rỗi đi dạo trên đường, cho đến khuya mới về. Dọc đường đi, cô không ngừng tự hỏi trong lòng, rốt cuộc cô có thích Ôn Mỹ Phách không, đáng tiếc vẫn không có đáp án.
Thích không? Nếu thích, từ lúc nào cô bắt đầu thích anh?
“Mỹ Phách, thì ra anh trốn ở chỗ này,” giọng nói mềm mại đột nhiên vang lên, một bộ lễ phục dạ hội đuôi cá đỏ rực lửa làm tôn lên vóc người hấp dẫn lung linh của Kim Tường Nhi, giống như đoá hoa hồng nở rộ chói mắt.
“Em tìm anh rất lâu, còn tưởng anh không tới, đang định gọi cho anh………” Giọng Kim Tường Nhi nhỏ dần, ánh mắt tràn đầy địch ý liếc nhìn Đường Hiểu Ân bên cạnh Ôn Mỹ Phách. “A! Không nghĩ rằng cô cũng tới.”
Cố ý coi thường trong lời nói của Kim Tường Nhi có sự xem thường, Đường Hiểu Ân làm bộ không nghe thấy. Nhỏ mà không nhịn, sẽ loạn mưu lớn, hôm nay cô có nhiệm vụ quan trọng hơn, không muốn tranh chấp cùng cô ta.
Nhưng nếu cô không trả lời không có nghĩa người ta chịu buông tha cô, Kim Tường Nhi chau mày, giọng nói đùa cợt. “Đây không phải là nơi cô nên đến, tôi không nhớ có gửi thư mời cho cô.”
“……..” Nhịn! Cô nhịn! Cho dù có nhịn đến sắp chảy máu não, cô vẫn phải nhịn.
“Tường Nhi, cô ấy là bạn gái anh.” Cau lại chân mày, Ôn Mỹ Phách nhàn nhạt cảnh cáo, tâm tình anh đã đủ phiền muộn, làm sao Tường Nhi lại thêm phiền muộn cho anh!
“Mỹ Phách, anh chọn bạn gái càng ngày càng kém, loại hoa dại nhỏ bé này cũng ——” nghe Ôn Mỹ Phách trả lời, sắc mặt Kim Tường Nhi lạnh lùng trào phúng.
“Tường Nhi, nếu như em không thay đổi thái độ, anh sẽ đi.” Trước khi Đường Hiểu Ân nổi giận, Ôn Mỹ Phách đã mở miệng, gương mặt anh tuấn bị che phủ bởi sương lạnh. “Em biết tính anh.”
Lời vừa nói xong, khiến hai cô gái kinh ngạc. Một kinh ngạc anh vì cô mà lên tiếng, một kinh ngạc anh vẫn giữ thái độ đó.
Bọn họ không phải đang chiến tranh lạnh sao?
“Anh vì cô ta mắng em?” Kim Tường Nhi không dám tin nhìn anh, giọng nói uất ức. “Bởi vì em phê bình cô ta đôi câu sao?” Tình bạn của cô và anh mười năm, không bằng một vệ sĩ bình hoa sao? Trước kia bất kể cô đối xử xấu xa với ai, anh cũng chưa từng có thái độ này với cô.
Nghĩ đến đây, Kim Tường Nhi càng thêm tức giận lườm Đường Hiểu Ân.
“Anh chỉ hy vọng em thân thiện hơn, dù sao cô ấy cũng là người của anh.” Ôn Mỹ Phách bình tĩnh giải thích.
Người của anh? Tim đập nhanh vài nhịp, Đường Hiểu Ân sững sờ nhìn sườn mặt đẹp đẽ của anh. Lúc trước nghe những lời này cũng giống bây giờ, anh cũng có thái độ không công kích này. Chẳng lẽ Kim Tường Nhi không phải bạn gái anh sao? Tại sao anh lại nói như vậy?
P/s: 2 tuần sắp tới ta có rất nhiều bài kiểm tra cho nên k thê post bài cho các nàng. các nàng thông cảm nhé!
Trái tim cảm thấy hơi ngọt ngào, còn hơi kinh ngạc, tâm tình Đường Hiểu Ân như đang bay trên mây, trầm bổng theo lời nói của anh.
Nghe câu này tâm tình Kim Tường Nhi trái ngược với Đường Hiểu Ân, sắc mặt cô rất khó coi, nhưng không thể làm gì. Người đàn ông này nói trước mặt cô Đường Hiểu Ân là người phụ nữ của anh, đây là vị trí mà cô ở bên anh gần tám năm mà vẫn không có được a!
Cô thật không cam lòng!
Kim Tường Nhi muốn mở miệng nói, không ngờ có phục vụ đi đến nói thầm với Đường Hiểu Ân, hai người cùng rời đi, khiến ngay cả cơ hội phản công cô cũng không có.
“…………Cảm ơn các vị khách quý nhiệt tình quyền tiền, tin chắc họ sẽ rất cảm kích tấm lòng nhân ái của mọi người,” người dẫn chương trình trên sân khấu nói xong nước miếng văng tứ tung, gương mặt của Đường Hiểu Ân xa lạ xuất hiện trên sân khấu khiến người phía dưới nghi ngờ thì thầm với nhau.
“Bây giờ là thời khắc cao trào nhất của buổi từ thiện, do Đường tiểu thư thay mặt chủ tịch tập đoàn Hán Hoàng Ôn Mỹ Phách tiên sinh quyên góp một khoản cho cô nhi viện Mary, hi vọng mọi người nhiệt tình tham dự.”
Ôn Mỹ Phách giật mình không hiểu tại sao lại bị nhắc đến, còn không kịp phản ứng, đèn pha đã chiếu vào anh.
Lúc này, trên sân khấu đôi mắt Đường Hiểu Ân sáng chói như lửa nhìn anh, môi hồng nâng lên nụ cười thắng lợi. Trong phút chốc, anh hiểu tất cả, khó trách cô không vội vã kiếm đủ ba trăm vạn, còn nắm chắc phần thắng, thì ra cô lợi dụng danh nghĩa của anh, thậm chí còn muốn anh tự bỏ tiền mình ra.
Lần giao thủ này, Ôn Mỹ Phách anh thảm bại rồi.
Nhưng từ khi nào Đường Hiểu Ân trở nên thông minh giảo hoạt như vậy? Không hề phù hợp với cá tính lỗ mãng dễ kích động của cô, chắc chắn có cao nhân chỉ điểm, nhưng anh thua tâm phục khẩu phục. Chính anh nói cho cô biết, có thể tìm một nơi khiến lòng người cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra, tỷ như tổ chức công viên tình yêu, nhưng anh không ngờ cô sẽ lợi dụng dạ hội lần này mà thôi.
Trong mắt có tia sáng tán thưởngrồi rất nhanh biến mất, anh lại mỉm cười.
“Từ khi nào cậu cũng thích tham gia hoạt động từ thiện vậy? Không hề giống tác phong làm việc của cậu,” đổng sự Vương cười ha hả, “Nhưng mà nếu cậu đã ủng hộ, đương nhiên tôi cũng muốn ủng hộ!”
“30 vạn.” Đổng sự Vương lập tức lên tiếng.
“Cảm ơn.” Ôn Mỹ Phách bị gài bẫy chỉ có thể nói lời cảm ơn.
Chỉ chốc lát sau, số tiền quyên góp cho cô nhiên viện Mary đã gần hai trăm vạn, tiếng quyên tiền không dứt, bấy giờ Ôn Mỹ Phách mới phát hiện thì ra tên của anh hảo dụng như thế.
“350 vạn.” Nếu Đường Hiểu Ân đã đạt được yêu cầu của anh, tại sao anh lại không giúp đỡ người trò giỏi này? Ôn Mỹ Phách giơ tay nói rõ ràng, vừa ra tay chính là giá trên trời.
Bởi vì cô thông minh, khiến anh càng thích cô hơn, quả thật đã yêu thích không thể buông tay rồi.
Quả nhiên cô không để anh thất vọng
“Xin hỏi…….. bên cạnh anh có ai ngồi không?”
Ngồi ở ngoài ban công, Ôn Mỹ Phách đang say mê ngắm trăng nghe tiếng nói quay đầu lại, chiếu vào mắt chính là gương mặt xinh đẹp của Đường Hiểu Ân, gương mặt còn vì vui vẻ mà đỏ bừng.
“Dĩ nhiên không có, chỗ ngồi bên cạnh tôi đặc biệt để lại cho cô.” Anh rất lịch sự nhường chỗ ngồi bên cạnh.
“Cám ơn.” Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh, Đường Hiểu Ân nhìn nhanh Ôn Mỹ Phách một cái, lập tức rời mắt đi.
Nhịp tim hơi nhanh, thậm chí ngay cả tay chân cũng không biết để thế nào. Cô thắng, cũng có thể nói là không thắng, vì cuối cùng khoản tiền còn lại do Ôn Mỹ Phách quyên góp, nghiêm khắc mà nói, lúc này nên xem như không phân thắng bại.
“Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?” Chau mày, Ôn Mỹ Phách hứng thú nhìn vẻ mặt không tự nhiên của cô.
“Ừ, thật sự có vài lời tôi muốn nói cho anh biết.”
“Sao? Chúc mừng cô đã đạt được yêu cầu của tôi, tôi cũng giữ lời chuyển giao ba trăm vạn nguyên.” Ôn Mỹ Phách cười, tựa hồ không hề để ý mình là người thua.
“Anh không tức giận sao?”
“Tức giận cái gì?” Anh mỉm cười hỏi ngược lại.
Bình tĩnh nhìn anh nở nụ cười hồi lâu, ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Đường Hiểu Ân, cực kì sáng tỏ.
“……..Việc này chỉ là trò chơi đối với anh phải không? Mặc kệ người khác nói lời khiêu khích, thật ra từ đầu đây là một giao dịch không công bằng, bởi vì anh không hề muốn thắng!” Cô kích động nói.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog